Giao Lưu Văn Hóa
(tt, loạt bài khởi đăng từ NgD 156)

Lý Tuấn

"Phát triển về nhân tố con người... là gì?"

Theo quan niệm của người cộng sản tức là đảng, thì con người, nhất là giới cầm bút, nếu còn chút liêm sỉ nào, hãy cố gắng mà bỏ đi, thì đảng mới chấp nhận là nhân tố con người. Ðể trở thành cái máy và chỉ biết làm những gì dưới sự lãnh đạo của đảng, làm những gì mà con người có lương tâm không dám nghĩ chứ nói chi đến thực hành, hoàn toàn khác với con người bình thường có đầy đủ 4 yếu tố: hỉ, nộ, ái, ố!

Còn một điều nữa: Ðảng bận lo kinh tài, vơ vét làm giàu nên quên những khó khăn đó. Quên hay nhớ, không thành vấn đề, vì đảng nắm trọn quyền lực và có súng, có nhà tù v.v... Hơn nữa, bụng của đảng càng ngày càng phình lớn, sản xuất những cục vàng thật to, đó mới là vấn đề ưu tiên hàng đầu của đảng; còn bụng người trí thức, văn-nghệ-sĩ, trừ những tên chấp nhận mất tính người, thì xẹp lép... vì không chịu mất nhân tính để làm con ngựa cho đảng cưỡi; mà người viết báo cáo đã khéo léo hai mặt nói lên sự khốn khổ của người văn nghệ sĩ, trí thức dưới sự lãnh đạo của đảng, được diễn tả bằng câu:

"Ðảng chú ý là các nhà văn đã nghỉ hưu, sống đạm bạc với đồng lương ít ỏi. Do đó, dễ hiểu là khá đông nhà văn phải làm đủ nghề để sống...(cũng tr. 95)".

Thật là buồn cười nếu "một nhà văn còn nhân tính đứng so vai với nhà văn giới chức đảng thì chúng ta sẽ thấy ngay cái khác biệt giữa "màu hồng và màu xanh bủng (nói theo Nguyễn chí Thiện) mà chúng ta muốn thấy". Thế mà cũng có những con chuột đang xun xoe để được trở thành:

"Nhân tố con người Việt cộng ở hải ngoại!"

Tại sao lại có sự mâu thuẫn
hiện ra ngay ở trang đầu của báo cáo?

Ai cũng biết dưới chế độ công sản, đảng là bao trùm tất cả, đảng kiểm soát từ ngọn rau, cọng cỏ (nói theo Nguyễn chí Thiện), không một nơi nào kể cả những nơi bùn nhơ, nhà xí, mà không có đảng... Nhưng trong báo cáo lại có câu:

"...Nhà văn lo sáng tác vất vả, giờ đây còn phải lo thêm quản lý phí, in ấn phát hành. Trong khi đó các đầu nậu sách đứng sau các nhà xuất bản, sành sỏi kiếm tiền, một số giàu lên rất nhanh...(cũng tr. 95)".

Mới đọc thì thấy giờ đây người văn nghệ sĩ trong nước có tự do sáng tác, in ấn(!) nên mới có cái chuyện tự lo quản lý phí, in ấn v.v... Nhưng thực tế thì không phải vậy, vì đảng có vắng mặt ở nơi nào đâu! Vậy, ai là người đầu nậu sách đứng sau các nhà xuất bản? Chỉ có Ðảng! - Ai là nhà xuất bản? Cũng chỉ có Ðảng! - Ai là người làm giàu rất nhanh? Ðảng! - Ai là người có cái bụng xẹp lép! Người văn nghệ sĩ và trí thức còn liêm sỉ!!! Và sau hết: Ai là người kiểm duyệt? Cũng là Ðảng nằm trong các nhà xuất bản, in ấn v.v...

Ngày nay, trong tình trạng "đổi mới, mở cửa", người trí thức, văn nghệ sĩ ở trong nước còn có thêm nhiệm vụ phải moi tim, vắt óc "làm giàu cho Ðảng", và được đáp lại bằng những lời "tán tụng, khen ngợi và thúc đẩy bởi những ông lớn của Ðảng đầu nậu... đọc kêu như còi xe lửa. Nhưng bề trái là hãy cố quên đi cái... bao tử của các vị!" - "Hai mặt, viết phải lách" là ở chỗ đó. Xin giở nón chào người viết báo cáo!!!

Ðể làm nổi bật vai trò của đảng, bản Báo cáo cho thấy sự xác định của đảng về
"...xây dựng và bảo vệ tổ quốc xã hội chủ nghĩa...(tr. 100)", rồi đi đến ve vuốt nhẹ nhàng:
"... xây dựng và phát triển văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc, tiếp thu tinh hoa văn hóa nhân loại...(cũng tr. 100)", làm người đọc có cảm tưởng là đảng mafia "lưu tâm đến việc phát triển đời sống của toàn dân nằm trong nền văn hóa chính thống của dân tộc Việt Nam hầu tiến đến dân giàu nước mạnh, cùng làm mờ nhạt sự quyết tâm... xây dựng và bảo vệ tổ quốc xã hội chủ nghĩa của đảng..." Nhưng thực tế thì đảng mafia không bao giờ quên "... tiến bước vững chắc lên chủ nghĩa xã hội... (cũng tr. 100)" Một cách chắc ăn hơn, đảng khẳng định
"... Từ định hướng lớn đó của đảng... đề ra nhiệm vụ của văn học trong nhiệm kỳ 2000-2005... (cũng tr. 100)" với mười một điều.

Nói tới nói lui, đi lòng vòng, giải thích quanh co... rồi thì cũng nằm trong "...Từ định hướng lớn đó của đảng..." mà Hội Nhà Văn chỉ là cái bung xung; và đó là con đường đảng mafia vạch sẵn, anh nào "lạng quạng" thì hãy nhìn gương các cụ Nhân-văn - Giai-phẩm. Hoặc gần đây nhất, kể từ thời gian "mở cửa, đổi mới" là các ông Hà sĩ Phu, Bùi minh Quốc, bà Dương thu Hương v.v... Từ tiền đề này, đảng đã dùng cái vòng "kim cô" tròng vào đầu những người làm văn học nghệ thuật và trí thức còn lương tâm!!!

Ở điều 2 (tr.101), đảng nêu lên vai trò trí thức:

"... Vai trò của trí tuệ mà đại diện là tầng lớp trí thức được xác định như những lực lượng đột phá của tiến bộ khoa học và công nghệ..."

Ðọc câu này, người viết bài chắc chắn sẽ có vài vị trí thức ở hải ngoại sẽ sướng đến run người và tranh luận rằng:

"Thế ra Bác và Ðảng sau cùng cũng đã thấy được chúng ta là những Ổcây kiểng thứ thiệt, dù trồng ở trong nhà, nhưng được bón phân tư bản nên sản xuất bông trái với phẩm chất cao; khác hẳn với loại kiểng được bón phân xã hội chủ nghĩa nên sản xuất toàn là những bông trái thui chộtỖ. Cuộc đời phải lên hương từ đây. Hãy chuẩn bị!"

Với giọng lưỡi ngọt ngào, đảng mafia tâng bốc trí thức với những ngôn ngữ mà ngay cả Mỹ rất ít khi dùng như "trí tuệ đại diện trí thức v.v..." Vì người Mỹ không tuyên truyền bằng lời lẽ ngọt bùi, mà trả công tương xứng cho trí thức! Còn đảng ta không trả công "trí tuệ trí thức xứng đáng mà sử dụng trí tuệ trí thức là trí nô". Nếu cho rằng người viết quá lời, xin vui lòng nhìn gương những vị trí thức thứ thiệt mà sĩ khí không mất như các cụ luật-sư Nguyễn Mạnh Tường, Ts Trần Ðức Thảo; những trí thức có công với đảng mafia như Huỳnh tấn Phát, Nguyễn Hữu Thọ, Dương Thị Quỳnh Hoa v.v... đã được bác và cái đảng mafia của bác đối đãi như thế nào mà làm kinh nghiệm.

Việt Nam trong quá khứ là nước mà nông nghiệp chiếm hơn 90%. Hiện tại, nông nghiệp vẫn giữ vai trò quan trọng đến 70% trong sản xuất kinh tế quốc gia. Với điều kiện này, người nông dân Việt Nam vẫn giữ vai trò có tính cách quyết định, không chỉ ở lĩnh vực kinh tế mà cả chính trị. Ðó là nguyên nhân mà trong bản Báo cáo đã đề cập đến với mối ưu tư sợ rằng việc "công nghiệp hóa thúc đẩy nhanh quá trình tập trung và đô thị hóa... đưa đến sự thay đổi tư duy của người nông dân! (tr.101)" Tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy? Quá trình lịch sử đã để lại kinh nghiệm cho thấy khi người nông dân đứng dậy là một triều đại phải sụp đổ. Mới đây nhất, những dấu hiệu tương tự bắt đầu khởi động từ việc nổi dậy của nông dân Thái Bình miền Bắc dẫn đến Ðồng Nai miền Nam v.v... Diễn tiến đó là hình ảnh làm tập đoàn mafia Việt cộng bắt đầu run sợ, bản Báo Cáo viết:

"Nhưng cũng chính nông thôn và nông dân, trong môi trường còn chưa bị hủy hoại bởi lối sống thành thị và chất thải công nghiệp, sẽ là nơi bảo tồn, nuôi dưỡng biết bao giá trị văn hóa Việt Nam... (tr. 101)".

Ngôn ngữ mafia Việt cộng là ngôn ngữ nói một đường và phải hiểu ở nẻo khác. Nếu cứ hiểu theo lối chung chung thì câu trên có vẻ đảng đang lo lắng "nông thôn và nông dân bị nhiễm độc bởi rác rưởi kỹ nghệ của thành thị... đưa đến việc hủy diệt bao giá trị của văn hóa Việt Nam..." Nhưng ý nghĩa thực của bản Báo Cáo là một báo động của tập đoàn mafia Việt cộng. Bởi vì, dù người nông dân hay người dân thành thị đều có một nhu cầu giống nhau: đó là ăn để mà sống! Còn những nhu cầu khác, nhất là nhu cầu chính trị, thì có sự khác biệt rõ ràng. Sự khác biệt đó thường thì xảy ra từ người dân sống ở các đô, tỉnh, thị... Vì sống giữa những môi trường mà chính trị cọ sát thường xuyên, nên quan điểm chính trị nẩy nở và bồi dưỡng theo biến cố từng ngày, thì những đòi hỏi chính trị phải xảy ra, khi người dân nhận thức rằng cái chính quyền hiện hữu không có khả năng để đáp ứng những vấn đề của quốc gia. Ðối lại, những nhu cầu tối yếu mà người nông dân đòi hỏi là thửa ruộng, căn nhà... Nếu những nhu cầu này được đáp ứng thỏa đáng, thì sự nổi dậy của người nông dân rất khó thể xảy ra. Nhưng vấn đề này là bài toán nan giải mà tập đoàn đảng mafia Việt cộng, với một hệ thống chính quyền nửa người nửa ngợm, toàn là bọn sâu dân mọt nước từ thượng tầng xuống đến hạ tầng, làm sao giải quyết được! Vậy, việc dùng diễn đàn văn học nghệ thuật là:

"Ðể vuốt ve, tâng bốc trí thức, những người làm văn học nghệ thuật trong cái đại hội nhà văn chỉ là một xảo thuật, lừa bịp thúc đẩy họ tận tâm và trung thành hơn nữa với đảng, và sau hết là dụ khị trí thức 'lơ tơ mơ' ở hải ngoại; một đòn lừa người dân Việt Nam và người đọc ở hải ngoại mà thôi."

Thực tế của vấn đề là chúng chuẩn bị đối phó, vì biết rằng:

"Nếu không đáp ứng được những nhu cầu của người nông dân thì ngọn gió của lối sống thành thị và chất thải công nghiệp sẽ lan tràn và hủy hoại môi trường tinh khiết của nông thôn!"

Ðiều đó cho thấy đảng đang lo sợ cơn bão "chính trị" (ẩn dưới cụm từ chất thải công nghiệp) từ các thành thị thổi về nông thôn, khiến người nông dân thay đổi tư duy, thành người "bị lối sống thành thị và chất thải công nghiệp vùng lên tiêu diệt... đảng!"

Làm cách nào để đối phó hữu hiệu hầu bảo tồn vai trò lãnh đạo của đảng khi mà đảng đã biến hình thành một tổ chức mafia? Nói như thế không có nghĩa nêu lên một điều tốt cho đảng trước khi biến hình, vì xuất thân của đảng là do sự tụ tập của một nhóm người "đầu trộm, đuôi cướp", cho dù có thay hình đổi dạng cách gì đi chăng nữa... thì con đười ươi cũng vẫn là con đười ươi, không thể là con người được. Ðảng chỉ còn một biện pháp duy nhất là dùng bạo lực để đàn áp hầu bảo tồn những đặc quyền đặc lợi và hốt càng nhiều, càng nhanh, càng tốt. Chúng ta thấy được điều này khi bà Dương Thu Hương báo động là những người tổ chức cuộc nổi dậy ở Thái Bình đã từ từ biến mất! Nói tóm lại, đảng sẽ dùng bạo lực để "cô lập nông thôn" với thành thị làm hai môi trường, để dễ bề kiểm soát và đàn áp. Ðảng đang chơi trò thực dân "chia để trị" mà "văn hóa, tư tưởng, văn học nghệ thuật v.v..." chỉ là những "viên kẹo bọc thuốc độc" làm bình phong che đậy đôi bàn tay sắt đẫm máu, còn cái Hội Nhà-Văn thì chỉ là công cụ sản xuất những viên kẹo độc đó.

Sau khi hết lời ca tụng trí thức, văn nghệ sĩ với nhiệm vụ (lệnh) do đảng đề ra làm kim chỉ nam; đảng ve vuốt người cầm bút rằng ngoài vấn đề nông thôn ra thì còn rất nhiều đề tài của thời kỳ chuyển hóa từ kinh tế nông nghiệp sang nền kinh tế công nghiệp. Ðảng chỉ dẫn cái Hội Nhà-Văn với những con đường vạch sẵn mà mọi người phải tuân thủ, anh nào đi trật đường rầy hoặc có ý định... thì sẽ thấy ngay cây roi của đảng. Lời lẽ tuy nhẹ nhàng văn chương nhưng nó là một khẳng định: Hội Nhà Văn Việt Nam chỉ là một công cụ của đảng mafia hoặc, nhẹ hơn, là một tổ chức ngủ gật! Ðặc biệt hơn nữa, đảng lên mặt với lời lẽ:

"... Theo đó kích thước và phẩm chất của con người được hoàn thiện dần, mọi sự dốt nát, lười biếng, lạc hậu sẽ không còn có chỗ che đậy, tệ tham nhũng, cửa quyền, dựa dẫm, giả dối sẽ bị truy kích tới cùng...(tr. 101)"

Hay lắm! Ðọc thấy sướng thật! Hơn một phần tư thế kỷ tạm thời quản lý toàn bộ đất nước, xin đảng chứng minh là bao nhiêu phần trăm kích thước và phẩm chất của con người được hoàn thiện dần mà đảng đã thành công? Chắc phải là 99,999%? Ðảng nghĩ gì khi đất nước với từng đoàn, từng đoàn trẻ con quây quần bên đống rác, ăn xin, ăn mày, trộm cắp, xì ke, ma túy... Các em gái tuổi đời mới 13-14 phải đứng đường bán mình vì sự sống bản thân và cả gia đình. Trường học của những đứa bé này ở đâu? Vậy, làm sao phẩm chất của con người được hoàn thiện? Phải làm sao để mọi sự dốt nát, lười biếng lạc hậu sẽ không còn chỗ che đậy? Thực ra thì đảng nói cho vui vậy thôi, vì mọi việc dù có nặng mùi đến đâu chăng nữa cũng đều được cây dù của đảng bao bọc hết rồi; còn ý thực của đảng là muốn người Việt tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại đọc để chiêm ngưỡng, hầu kết nạp thêm một vài ỔkhứaỖ nằm vùng để chạy cờ "giao lưu văn hóa".

"... Tệ tham nhũng, cửa quyền, dựa dẫm, giả dối sẽ bị truy kích tới cùng (tr. 101)! Ðảng nói nghe thật bùi tai, nhưng đây chỉ là kiểu anh trộm đi bắt anh cướp, mà trộm, cướp... đều cùng một rọ phát xuất từ đầu não thì bắt ai, truy kích ai? Ðó chỉ là những lời có tính cách nhắn gửi người hải ngoại rằng đảng cũng vì nước, vì dân như các chính phủ của các nước dân chủ phương Tây để che đậy cái quán tính "giả nhân giả nghĩa" của tập đoàn bá đạo mà thôi!

Ở điều 4 (tr. 101), bản Báo Cáo viết:

"Văn học chân chính luôn luôn hướng tới đạo đức, góp phần kiến tạo đạo đức, một chủ đề lớn của văn học là cuộc đấu tranh để hoàn thiện nhân cách, hoàn thiện con người..."

Có lẽ trên thế giới chưa nước nào sử dụng từ "đạo đức" nhiều bằng tập đoàn mafia Việt cộng. Ngay cả trong "chúc thư" trước khi nhắm mắt theo hầu Mác-Lê, họ Hồ cũng còn nhắn nhủ:

"... Ðảng chăm lo giáo dục đạo đức cách mạng...(Di chúc của họ Hồ, đăng trên tạp chí Xây Dựng Ðảng số 01 tháng 8-1998)"

(còn tiếp)


%% Trở lại mục lục