Nước mắt người nữ chiến hữu

thơ Tâm-Nguyên-Thanh

Một buổi sáng mùa thu cuối tháng 8/1978, hôm ấy đội tôi lao động gần khu nhà bọn cán bộ công an trại giam Z.30.D. Một tên nữ cán bộ yêu cầu cai tù biệt phái một người tù gánh nước cho các nhà của chúng và tôi bị chỉ định. Nhờ thế, tôi nghe tiếng khóc của một người nữ tù thuộc đội rau xanh khi đang xới đất. Và sau đó tôi biết cô là Nữ Chiến sĩ Phục Quốc.

Tôi nhè nhẹ, lắng lòng nghe em khóc,
Mắt u buồn, lệ ướt đẫm bờ mi.
Suối tóc đen, phủ ôm bờ vai nhỏ,
Lá nghiêng mình nép gọn ở quanh em.
Nghe nho nhỏ tiếng lòng em thổn thức,
Xới đất cầy, chôn giòng lệ chứa chan.
Hai thùng nước, oằn đôi vai rỉ máu,
Cuộc đời tôi, bể trăm mảnh bẻ bàng.
Tôi xót xa, chúng ta cùng cảnh ngộ,
Kể từ ngày, dạo ấy tháng tư đen.
Em lạc chồng con trên đường chạy loạn,
Tôi tan hàng, gãy súng, sống ưu phiền.
Hận Non Sông, quyết nối giòng Trưng Triệu
Em hiên ngang đọ sức với quân thù.
Rồi một tối, em sa cơ thất thế,
Trận đòn thù, đầy mối hận thiên thu.
Lén đến đây, âm thầm nghe tâm sự,
Chia hận sầu cùng đất cát cỏ cây.
Tháng Tư ấy, ngày nát tan hoa đá,
Rừng sâu ơi, có thấu nổi đau nầy.
Khi Mẹ chết, chân tôi còn cùm xích,
Vợ con tôi còn lây lất lao tù.
Cả Quê hương nhuốm một màu tang trắng
Và Giang sơn chìm đắm giữa sương mù.
Khóe mắt em, vướng đôi giòng lệ chảy,
Tim em chờ cuồn cuộn sóng muôn phương
Ðâu còn thuở tuổi làm thơ bắt bướm,
Cài súng gươm, cung nỏ bước lên đường.
Uất hận ấy, tôi chưa hề phai nhạt,
Nhớ em hoài, mắt lệ ngấm tim tôi.
Dù thời gian có làm thay màu tóc,
Nhưng tình quê vẫn tha thiết không nguôi.
23.08.2001

%% Trở lại mục lục