LTS: Theo đề nghị của các thân hữu/độc giả và được tác giả Việt Thường cho toàn quyền, NgD đã lựa các phần thiết đáo của hai cuốn Sự Tích Con Yêu Râu Xanh Tại Việt Nam và Chuyện Thâm Cung Dưới Triều Ðại Hồ Chí Minh thành một tài liệu và đã tìm được người dịch ra Anh và Pháp ngữ. Chúng tôi lần lượt lục đăng toàn bộ để các thân hữu/độc giả có một ý niệm về tài liệu trên và mong nhận được ý kiến đóng góp, khiến nó trở nên hoàn hảo. Sau đó sẽ mang nhờ các thân hữu người Mỹ, người Pháp nhuận sắc lại cho đúng với nhận thức và văn phong của dân tộc họ rồi mới mang in.Lời Người Viết
Một người bạn thân, ông Lý Tuấn, gửi cho tôi một số tài liệu, trong đó có bản đề cương về "Huyền thoại Hồ chí Minh" của Lữ Phương.
Nhiều người đã viết về Hồ, sách dày cả mấy trăm trang hoặc những bài ngắn. Ðủ cả ta, cả tây, cả Nga. Và, chính bản thân Hồ, là người đầu tiên, từ 1948, lấy bút danh Trần Dân Tiên để tự bốc thơm mình bằng một lô các chuyện phịa.
Ở trong nước, cho đến tận bây giờ, vẫn còn nhiều người cố tình hư cấu ra cái gọi là "chủ nghĩa Hồ Chí Minh" để phê phán tụi mafia đỏ hiện nay và ngụy quyền Hà-nội đã đi sai quan điểm của Hồ, qua những bài viết của Hồ. Chẳng biết có dụng ý gì, nhưng coi chừng lộng giả thành chân. Bởi không thể nào căn cứ vào nghị quyết, văn bản cũng như các thứ gọi là tuyển tập như "tuyển tập Hồ Chí Minh", "tuyển tập Phạm Văn Ðồng" v.v..., vì đặc điểm của tập đoàn Việt gian Hồ Chí Minh, là:
- Chúng làm cái chúng không viết ra
- Chúng viết ra cái chúng chẳng bao giờ thi hành
- Lệnh miệng quan trọng hơn lệnh văn bản
- Tất cả các tài liệu đều được biên tập lại và bổ sung sao cho có lợi cho bọn chúng.
Nhưng, tổ tiên ta đã dạy:Thật thà là cha quỷ quái, nên nói dối kiểu gì cũng lòi tý đuôi. Cho nên, nếu tỉnh táo và nhẫn nại như một thám tử điều tra, sẽ tìm ra sự thật qua các kẽ hở của hàng giả và sẽ tóm được cái đuôi của con cáo già Hồ Chí Minh. Giáo sư Lê Hữu Mục đã làm được cái việc đó qua nghiên cứu "Nhật ký trong tù", nên đã nắm gáy Hồ, chứng minh cho thiên hạ biết Hồ Chí Minh là một thằng đạo văn!!!
Cho nên lúc này đây, những ai viết về Hồ đều đứng ở một trong hai tư thế:
1. Ðóng góp ít hoặc nhiều vào việc vạch bộ mặt Việt gian, bán nước hại dân của Hồ;
2. Chạy tội cho Hồ, hoặc ngoan cố hoặc ma giáo, tinh vi.
Ðề cương "Huyền thoại Hồ Chí Minh" chính là loại ma giáo tinh vi mà Lữ Phương chủ yếu nhằm vào giới trẻ của Việt Nam, cả trong và ngoài nước.
Cái lối viết theo kiểu tẩm quất như thế này đã từng được những ngòi bút kiểu Trần Quốc Vượng, Trần Bạch Ðằng, Trần Văn Giàu, Nguyễn Khắc Viện... sử dụng từ cả chục năm về trước. Nay Lữ Phương học lại để đấm bóp cái thây ma Hồ Chí Minh thùm thụp. Nghe thì lớn lối, nhưng thực ra thân chủ được đấm bóp càng thêm khỏe re, như... con bò không phải kéo xe.
Giờ phút này Lữ Phương còn có dã tâm như vậy (thể hiện qua bài viết), hoàn toàn quên bài học ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản của những năm 60, để lại tiếp tục lợi dụng có tý vốn là cây bút chống đối, có chút trình độ lý luận mà làm cái việc ngọc họ Hòa, nghĩa là không được dùng ở đời cha (tức họ Hồ), hy vọng thua me gỡ bài cào ở đời con, là Nông Ðức Mạnh chăng?
Là người sống trong lòng chế độ mafia đỏ Hồ Chí Minh, được mắt thấy, tai nghe; được các bậc đàn anh chỉ rõ hơn cái đuôi của con cáo già Hồ Chí Minh, người khía cạnh này, kẻ khía cạnh khác, nên tôi thấy mình có bổn phận vạch mặt bọn cơ hội, định theo đóm ăn tàn, sản xuất hàng giả lừa đảo lòng tin cậy của đồng bào Việt Nam ở cả trong và ngoài nước, nhất là thế hệ trẻ.
Nếu có chỗ nào thiếu sót, mong được các tầng lớp bạn đọc chỉ dẫn. Xin cảm ơn nhiều.
Ðặc biệt cảm ơn ông Lý Tuấn đã đều đặn gửi cho bản tin hàng ngày và bền bỉ khuyến khích, giúp đỡ tôi hoàn thành bản phản bác "Huyền thoại Hồ chí Minh" của Lữ Phương.
Chủ quan và khách quan
Tôi tự nhận cũng như luôn luôn giữ quan điểm khi xem xét hoặc phân tích các hiện tượng xã hội ở Việt Nam, đã và đang xảy ra dưới sự thống trị của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản, bằng lăng kính chủ quan. Nghĩa là, bằng mắt tôi thấy; bằng tai tôi nghe; bằng óc tôi nhận xét và phân tích; bằng khả năng ngôn ngữ của tôi để diễn đạt. Ðặc biệt, khi nghe ai nói, tôi cũng hỏi cặn kẽ để biết nguồn tài liệu có đáng tin không; bao nhiêu là thực, bao nhiêu là giả.
Tại sao không khách quan? Xin thưa rằng: Tình hình xã hội Việt Nam từ ngày tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản Việt Nam, mà khởi đầu là Hồ Chí Minh, đặt ách thống trị, thì chỉ có hai cách nhìn.
Một là của đại đa số nhân dân Việt Nam bị tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản Việt Nam đặt ách thống trị;
Hai là của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản Việt Nam, do chính chúng diễn đạt hoặc chỉ đạo cho tay sai diễn đạt.
Không thể nào có cách thứ ba, hay gọi là khách quan. Bởi vì thực tế lịch sử đã cho thấy: Tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản trong mọi việc đều suy nghĩ và hành động theo chủ quan của chúng. Còn người dân bị trị, giác ngộ thân phận của mình cũng suy nghĩ và hành động theo chủ quan của mình.
Một bộ phận nào đó trong nhân dân (tỷ lệ nghịch với thời gian), thoạt đầu có thể chiếm khá đông, do nhiều nguyên nhân, như bị tuyên truyền bịp bợm của cộng sản, do thiếu thông tin v.v... nên mơ hồ về quyền lợi và thân phận. Cách nhìn của bộ phận đó được gọi là khách quan, nhưng thực ra là nó ngả về phiá của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản, và nó thường được sự đồng tình của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản, giống cái gọi là thành phần thứ ba ở miền Nam trước tháng 4-75 vậy.
Một thí dụ của cách nhìn đó là việc nhận định:Hồ Chí Minh có công đánh thực dân, đế quốc, tuy nhiên cũng có tội du nhập chủ nghĩa cộng sản. Nói vậy là mơ hồ, là ngụy biện. Không thể tách công và tội ra được, vì đây là hai mặt của một vấn đề. Phải tự hỏi: Tại sao phải đánh thực dân, đế quốc? Trả lời: Là để khỏi bị áp bức, bóc lột, được tự do, hạnh phúc. Cho nên nếu đánh thực dân, đế quốc mà còn bị áp bức, bóc lột, mất tự do và bất hạnh hơn, thì đánh làm gì! Ði buôn mà lỗ thì chỉ có tội, làm gì có công!!! (Chẳng lẽ ghi công làm sổ sách cần mẫn, họp hành tiệc tùng không mệt mỏi hay sao?!)
Chính Hồ Chí Minh rất ma giáo nên cũng nêu lên những ý thật là chí tình để dụ khị mọi người và che bộ mặt thật là lưu manh chính trị của hắn. Hồ đã nói rằng độc lập mà không có tự do thì độc lập cũng chẳng có ý nghĩa gì. Như vậy, nếu theo Lữ Phương, rằng Hồ đã có công "... tổ chức cuộc chiến đấu bền bỉ chống lại các thế lực thực dân hiện đại, đã hoàn thành độc lập, thống nhất..."; ta cứ tạm coi như là thực sự có độc lập, thống nhất đi. Nhưng tự do rõ rệt vẫn chỉ là cái bánh vẽ vĩ đại biểu hiện rõ nhất trong điều 4 hiến pháp và nghị định 31/CP của chúng, thì, như cách Hồ lý luận: "... cũng chẳng có ý nghĩa gì". Làm một công việc chẳng có ý nghĩa gì mà lại coi là có công thì đúng chỉ có cái đầu kiểu Lữ Phương mới "khách quan" kết luận như vậy - Kiểu viết lách như thế là kiểu viết loạn cào cào nhằm lách cái chất nịnh hót, bợ đỡ mà thôi.
Xuân Nhâm Ngọ - 2002