Hồ Chí Minh
và đệ tử

Việt Thường

LTS: Theo đề nghị của các thân hữu/độc giả và được tác giả Việt Thường cho toàn quyền, NgD đã lựa các phần thiết đáo của hai cuốn Sự Tích Con Yêu Râu Xanh Tại Việt Nam và Chuyện Thâm Cung Dưới Triều Ðại Hồ Chí Minh thành một tài liệu và đã tìm được người dịch ra Anh và Pháp ngữ. Chúng tôi lần lượt lục đăng toàn bộ để các thân hữu/độc giả có một ý niệm về tài liệu trên và mong nhận được ý kiến đóng góp, khiến nó trở nên hoàn hảo. Sau đó sẽ mang nhờ các thân hữu người Mỹ, người Pháp nhuận sắc lại cho đúng với nhận thức và văn phong của dân tộc họ rồi mới mang in.

Sự nghiệp Hồ chí Minh(tt)
Giai đoạn "tụ Ðảng"

. . . . .

Ðúng vào thời kỳ đó, ở Việt Nam, tổ chức cộng sản bị thực dân bắt gần hết bọn đầu lãnh trung ương, chỉ còn lại vài mống là Trường Chinh, Lê văn Lương, Hoàng quốc Việt... Sau đó thêm Phùng chí Kiên, được thực dân đỏ cho về bổ sung vào trung ương để tổ chức lực lượng vũ trang. Chức tổng bí thư bị khuyết. Ðào duy Tùng, tên chánh tổng ác ôn được móc nối vào cộng sản và giữ chức bí thư tỉnh ủy cộng sản ở Hưng Yên (Bắc Việt), có sáng kiến đề nghị Trường Chinh giữ chức quyền tổng bí thư. Cái chức này của Trường Chinh chỉ do dăm tên cộng sản ở Hưng Yên bầu ra mà thôi, nghĩa là chưa đúng điều lệ. Trường Chinh sướng rên lên về cái chức bố láo đó, nhưng vẫn nơm nớp sợ rớt đài. May thay cho cả Hồ và Trường Chinh. Thấy núp dưới danh nghĩa Việt Minh của cụ Hồ học Lãm có kết quả tốt. Họ Hồ bèn dùng danh nghĩa phái viên Bộ Phương Nam mời Trường Chinh lên biên giới Cao Bằng họp. Trường Chinh gọi cả Hoàng quốc Việt đi theo.

Hồ biết Trường Chinh là tổng bí thư bố láo. Trường Chinh cũng biết Hồ là tên "thất sủng và thất nghiệp" mượn danh nghĩa cũ là phái viên Bộ Phương Ðông để lòe nhau. Biết tẩy của nhau nên cả hai cùng lật bài: Trường Chinh thì công nhận Hồ là phái viên của Bộ Phương Ðông cử về. Còn Hồ thì nhân danh phái viên Bộ Phương Ðông, hợp pháp hóa cái chức tổng bí thư cho Trường Chinh.

Khi biết Hồ có ý "định cư" hẳn ở Cao Bằng, Trường Chinh sợ Hồ có uy tín hơn, sẽ tóm thâu quyền lực. Ðó là lý do, khi Hoàng quốc Việt bị lạc đường nên đến chỗ họp sau Trường Chinh vài ngày; Lần đầu tiên gặp Hồ, Việt chưa biết xưng hô thế nào thì Trường Chinh nhanh mồm bảo Việt gọi Hồ là "bác".

Cùng là cộng sản mà không xưng hô "đồng chí" nên Hồ láu cá hiểu ngay ý đồ của Trường Chinh muốn Hồ giữ một khoảng cách, là cố vấn thôi, chứ đừng đi sâu vào công việc của Trường Chinh, vì qua báo cáo của Trần Phú và Hà huy Tập gửi quốc tế 3, Trường Chinh biết Hồ là kẻ đầy tham vọng, mưu mô, lạm quyền. Ðó là lý do Hồ phải nằm trong hang Pắc-bó, lén lút kết thân với nhóm Chu văn Tấn, Lê quảng Ba v.v... vốn là người dân tộc thiểu số, đã được Hồ dạy khi Hồ xin với các cụ Hồ Học Lãm, Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh về gây phong trào Việt Minh ở quốc nội, gặp bọn họ ở biên giới.

Rồi để cho Trường Chinh yên lòng và cũng là tạo ra bằng cớ cụ thể, chứng tỏ Hồ lúc nào cũng hướng về mẫu quốc đỏ, về nguyên thủ của thực dân đỏ, về cái "quốc tịch Nga-xô" của Hồ, Cho nên Hồ để râu, nằm ở Pắc-bó dịch cuốn "lịch sử đảng cộng sản Nga, bolshévik"; dịch cuốn "tỉnh ủy bí mật" của Nga-xô. Và Việt gian nhất là dám lấy tên Lê-nin đặt cho dòng suối chảy ngang cửa hang Pắc-bó, cũng như tạc vào đá tượng của Các-mác!!! Việc làm này của Hồ chứng tỏ cái gì?

Việt Nam ta có câu:

"Công Cha như núi Thái sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra"

Thế nghĩa là Hồ coi Mác là cha và Lê-nin là mẹ của Hồ, phải luôn có hiếu với cha mẹ. Và, Hồ coi đảng cộng sản Nga là tổ chức của Hồ, Nga-xô là tổ quốc của Hồ. Và, như Hồ tự thú: dùng tài liệu dịch đó để huấn luyện cán bộ của đảng (tức tụi cộng sản). Nghĩa là làm sao cho toàn thể đảng viên cộng sản phải có quan niệm như Hồ về Mác, về Lê-nin, về nước Nga-xô.

Chưa cầm quyền, vậy mà Hồ đã dám tự cho phép dán nhãn Nga-xô trên một bộ phận lãnh thổ của Việt Nam!

Sau này, khi đã tiếm được quyền thống trị, trong khi Hồ khúm núm nâng Vorosilov (chủ tịch quốc hội Nga-xô, lớn hơn Hồ hai tuổi) là cố, tức là ông nội của ông nội Hồ, thì Hồ xấc xược "bác bác, tôi tôi" với Ðức Thánh Trần Hưng Ðạo (chỉ riêng tuổi đời đã hơn Hồ gần 6 thế kỷ) và Tố Hữu thì, "anh anh, tôi tôi" với đại thi hào Nguyễn Du, còn với Stalin thì hắn gọi là ông (theo cách ông nội). Kẽ hở của Hồ và Tố Hữu rành rành, chứng minh rằng bọn chúng và cái tập đoàn mafia cộng sản của chúng không phải là người Việt Nam, không tự hào là người Việt Nam, cho nên chúng mới coi thường, hỗn láo với danh nhân Việt Nam, với ông, cha của nhân dân Việt Nam.

Lại nói cái ngày đầu tiên Hồ gặp Võ nguyên Giáp ở bên Tàu, (1940) hỏi về lý lịch của Giáp, Hồ đã thấy Giáp sẽ là con bài tẩy sau này nên khuyên Giáp theo học trường võ bị Hoàng Phố.

Khi biết Nga-xô cử Phùng chí Kiên bổ xung vào trung ương mafia cộng sản Ðông Dương, đặc trách về quân sự, Hồ lo lắng lắm. Hắn vội "lệnh" cho Giáp bỏ học về nước ngay để xin làm dưới quyền Kiên (nhờ cái vốn quân sự mấy tháng ở Hoàng Phố).

Vì sao Hồ ngại Kiên? Chính vì Phùng chí Kiên, trước đó giữ chức trưởng ban đối ngoại thay Hà huy Tập - vì Tập lên chức tổng bí thư - (1917), nên Kiên - qua Tập - biết về nhân cách, tham vọng tàn bạo của Hồ. Vì chính Tập đã báo cáo với quốc tế 3 rằng:

1. Hồ hay lạm quyền, nhận báo cáo của trung ương cộng sản lúc đó, tự ý găm lại; tự ý giả danh theo lệnh của quốc tế 3 ra chỉ thị cho bọn Tập để lấy le;

2. Hồ đã tự ý liên lạc với Ngô đức Trì, khi đó là một ủy viên trung ương của nhóm Tập, nhằm gây bè phái để Hồ dễ lũng đoạn, nắm sự lãnh đạo của trung ương mafia cộng sản lúc đó. Cần lưu ý rằng, Hồ tuy được Bộ Phương Ðông sử dụng làm phái viên liên lạc với mafia cộng sản Ðông Dương, nhưng chưa bao giờ Nga-xô cho hắn cái chức trung ương ủy viên của mafia cộng sản Ðông Dương.

Không may cho Hồ là khi đó Ngô đức Trì bị thực dân Pháp bắt (1917), Trì đã khai hết và chỉ chỗ cho Pháp bắt cả Trần Phú - tổng bí thư đầu tiên của mafia cộng sản Ðông Dương - vào đúng lúc báo cáo của Hồ gửi tới quốc tế 3, trong đó Hồ ca ngợi Ngô đức Trì hết lời và gợi ý nên để Trì giữ chức tổng bí thư mới xứng với "tài trí và năng lực lãnh đạo" của Trì.

Hồ rất ghét Trần Phú, vì nhiều lần Phú đã báo cáo quốc tế 3 về tội ba hoa, hám quyền lực và nhất là vô nguyên tắc của Hồ. Cụ thể là bọn Phú móc nối thanh niên trong nước (phần lớn ở vùng Nghệ-Tĩnh) đưa sang Tàu để huấn luyện. Ðáng ra Hồ chỉ căn cứ vào sự giới thiệu của bọn Trần Phú mà giúp đỡ những thanh niên đó, nhưng chẳng biết Hồ có âm mưu gì khi bắt những thanh niên còn khờ khạo này phải khai đủ cả quan hệ gia đình, bạn bè mà phải rõ tên tuổi cùng chỗ ở của những người trong mối quan hệ đó. Ðể rồi... Tự dưng phần lớn gia đình, bạn bè của những người đó đang ở quê nhà bị thực dân Pháp bắt, cũng như đa số bọn họ sau khi được huấn luyện cho về hoạt động trong nước đều bị thực dân Pháp tóm gọn cho đi tù. Và, qua báo cáo của Phú gửi quốc tế 3, Phú đã nêu nghi ngờ về Hồ! Nhất là Hồ rất thân với Lâm đức Thụ (tức Nguyễn công Viễn), một chỉ điểm của mật thám Pháp! Tất cả những báo cáo nói trên của Trần Phú và Hà huy Tập gửi quốc tế 3 vẫn còn ở kho lưu trữ của trung ương cộng sản Nga-xô (cũ).

Hồ còn ngán Phùng chí Kiên vì Kiên được quốc tế 3 tín nhiệm hơn Hồ, hơn nữa nếu Kiên nắm giữ lực lượng vũ trang thì làm sao Hồ có thể làm lãnh tụ tối cao của mafia đỏ được.

Cho nên khi Giáp về giúp việc cho Kiên thì chẳng rõ từ ai mà Pháp biết được ngày, giờ, địa điểm của Kiên qua lại, để tổ chức phục kích và đã bắn chết Kiên (vì Kiên chống cự và bỏ chạy). Ðó là giữa năm 1944. Vì thế, Giáp, là người duy nhất có qua lớp quân sự ở Hoàng Phố, trong cái lực lượng vũ trang mafia đỏ đó, được đôn lên làm trung đội trưởng của trung đội vũ trang duy nhất này, và Chu văn Tấn, xuất thân là đội lính dõng, giữ chức chính trị viên. Và, ngày 22-12-1944, tại Tân Trào, Hoàng quốc Việt thay mặt Trường Chinh, làm lễ trao cờ và trao nhiệm vụ cho Giáp, Chu văn Tấn và cái trung đội vũ trang ấy.

Cái chết của Phùng chí Kiên rất mờ ám, nên khi Hồ tiếm được quyền lực cao nhất của mafia đỏ, bộ máy tuyên truyền xuyên tạc của Hồ đã né tránh việc này. Vốn gốc gác là gián điệp và chỉ điểm cũng như quá trình dùng Pháp thủ tiêu những đối thủ của mình, cho nên có thể kết luận rằng việc Pháp biết đường đi nước bước của Kiên là do Hồ trực tiếp chỉ điểm hoặc qua Giáp để thủ tiêu Kiên, kẻ biết quá nhiều điều bỉ ổi của Hồ và là vật cản lối Hồ.

(còn tiếp)


%% Trở lại mục lục